Củng cố Phụng Tự

Sau khi Phục sinh, Chúa Giêsu đến gần hai môn đệ đang tuyệt vọng trên đường Emmau. Sau khi gặp gỡ họ, Người nhắc nhở họ: “Ôi, các anh chẳng hiểu gì cả! Lòng trí các anh thật là chậm tin vào lời các ngôn sứ!” (Lc 24:25). Sau đó, Người giải thích Thánh Kinh, cắt nghĩa cho họ biết rằng các Ngôn sứ đã báo trước cuộc khổ nạn của Đấng Mêsia và nó sẽ đưa Người đến vinh quang như thế nào. Lòng họ bừng cháy lên khi Người nói, nhưng họ không nhận ra Người cho đến khi “Người cầm lấy bánh, dâng lời chúc tụng, bẻ ra và trao cho họ” (Lc 24:30).

Đối với chúng ta cũng vậy, Bí Tích Thánh Thể làm cho chúng ta có thể nhìn thấy và tin vào Chúa Phục Sinh của chúng ta (x. Desiderio Desideravi, số 7). Qua Phụng vụ, chúng ta được bảo đảm một cuộc gặp gỡ Chúa Giêsu. “Đức tin Kitô giáo hoặc là cuộc gặp gỡ với Người đang sống, hoặc là không hiện hữu” (Desiderio Desideravi, số 10). Như vậy, “chúng ta đã trở thành những người chia sẻ sự sống sâu thẳm của Thiên Chúa” (Sacramentum Caritatis, số 8) được mời gọi bước vào “sự hiệp thông tình yêu trọn vẹn giữa Chúa Cha, Chúa Con và Chúa Thánh Thần” (ibid.).

Tất cả các phần tử của Hội Thánh—thừa tác viên có chức thánh và tín hữu—tham gia và phải được hình thành bởi Phụng vụ. “Chúng ta được yêu cầu mỗi ngày tái khám phá vẻ đẹp của chân lý của việc cử hành Kitô giáo” (Desiderio Desideravi, số 21). “Những nỗ lực cũng phải được thực hiện để khuyến khích ý thức cộng đoàn trong giáo xứ, nhất là trong việc cử hành chung Thánh Lễ Chúa Nhật” (Sacrosanctum Concilium, số 42). Vẻ đẹp của Phụng vụ phải làm nảy sinh trong chúng ta sự kinh ngạc, dẫn chúng ta đến việc tôn thờ.

Chú ý đến Nghệ Thuật Cử Hành (Ars Celebrandi)